Ngót nửa đời người, ông cặm cụi cần mẫn như cánh ong rừng lang thang khắp đầu sông, ngọn suối lục tìm cây thuốc chữa bệnh cho dân nghèo. Khi tuổi xế chiều, đôi chân mềm yếu như chú ngựa già, ông lại ôm cả kho sách y học để nghiên cứu và tự tay bốc thuốc chữa bệnh dạ dày, vô sinh, thấp khớp cho gần 10.000 người/năm. Ông là Lương y Phạm Trọng Hùng, ở số 0063 đường Cốc Lếu, TP Lào Cai
.
Lương y Phạm Trọng Hùng dẫn tôi đến ngôi nhà nhỏ nằm bên đường Cốc Lếu. Đó là nơi mà ông cùng vợ, con chung sống, đồng thời cũng là kho thuốc, nơi người dân tứ xứ tìm đến than thở bệnh tình và xin thuốc chữa bệnh.
Dù nhà chật chội, nhưng ông vẫn dành không gian rộng nhất chiếm hơn nửa ngôi nhà để kê bàn thuốc, sách vở và kho thuốc. Phía ngoài chỉ đủ chỗ kê một bộ bàn ghế đã cũ để người dân đến xin thuốc có chỗ ngồi, uống nước.
Dù đã ngoài 50 tuổi, sức khoẻ không còn tốt như trước đây, nhưng ban đêm ông vẫn thức đến tận khuya để nghiên cứu sách y học, rồi sáng sớm tinh mơ hàng xóm, láng giềng đã thấy ông lóc cóc chạy bộ ven đường Cốc Lếu để rèn luyện sức khoẻ... Cuộc sống của người làm thuốc chỉ giản đơn, mộc mạc có nhường vậy nhưng lại được nhiều người quí trọng, càng tiếp xúc với ông càng thấy gã gần gũi, thân thiết như cây lim, cây nghiến giữa rừng.
Ồng phân trần: "Chẳng biết từ bao giờ, cái nghiệp thuốc từ 6 đời nay của dòng họ lại ám vào tớ như duyên, như nợ. Hồi mới lên 12 hay 13 tuổi gì đó tớ đã lọc tọc đạp xe đến các bìa rừng quanh đại ngàn Hoàng Liên Sơn để hái thuốc bán cho Hội Đông y Lào Cai. Thấy tớ thích nghề thầy lang, mỗi khi đi chữa bệnh cho người dân trong làng, ngoài xóm ông nội liền dắt tớ theo. Có lẽ cuộc đời tớ chìm vào cái nghề nghèo khó nhưng được nhiều người tôn kính từ đó.
Đến năm khoảng 27 - 28 tuổi, tớ một mình khoác ba lô lang thang đến những khu rừng ở các tỉnh miền Trung và Tây Nguyên đi tìm dược liệu quý. Thời gian đó giúp ích cho tớ rất nhiều, vì có nhiều loại thảo dược chỉ mọc ở vùng có khí hậu ấm như miền Trung, Tây Nguyên. Lúc ấy, tớ đã khoanh vùng được những cây thuốc quý ghi trong y thư, sau này khi có điều kiện tớ chỉ cần đến đó tìm là thấy".
Trong lúc ông đang chìm đắm cùng với những câu chuyện của một thời xa lắc xa lơ thì vài người bệnh kéo tới. Trong số đó có người mặc bộ trang phục cũ nát, ánh mắt thâm quầng vì lo lắng bệnh tật. Ông nhìn tất cả bệnh nhân một lượt rồi ân cần bắt mạch, kê đơn và cẩn thận nhặt từng sợi thuốc đưa cho người bệnh.
Ông kể: "Hoàn cảnh mấy người kia cũng giống gia đình tớ trước đây thôi. Năm 1962 cũng vì đói khát vì bom đạn chiến tranh và kiệt cùng nghèo khó mà ông nội đã rời quê hương Nam Định lên Lào Cai dựng nghiệp. Lúc đó tài sản duy nhất mà ông nội đem theo là kinh nghiệm của mấy đời bốc thuốc. Vì Lào Cai là một trong những vựa thuốc lớn ở phía Bắc, nên tiện cho việc thu hái cây thuốc chữa bệnh. Chỉ bằng những loại cỏ cây, hoa, lá ven rừng mà ông nội tớ đã chữa bệnh được cho rất nhiều người. Trong thời gian ngắn, tiếng tăm ông nội lan rất nhanh, chỉ cần đến Lào Cai hỏi thăm ông lang Đĩnh, tức ông nội tớ là nhiều người có thể chỉ dẫn đến tận nhà".
Theo Lương y Hùng thì, ngày mới thành lập Hội Đông y Lào Cai có trên 10 người, trong đó có ông nội ông. Nhưng hiện trong số trên 10 người đó chỉ một người có truyền nhân đó chính là ông nội ông. Điều này khiến ông tự hào, nhưng đó cũng là gánh nặng.
Ông kể: "Sinh thời, ông nội và cha tớ luôn dặn dò con cháu là không được bỏ rơi nghề thuốc, cái nghề bần hàn nhưng cao quý, không được thấy người nghèo mà chê, thấy người giàu mà làm nhiệt tình... Làm nghề phải đặt chữ đức lên trên. Lời dạy này tớ luôn ghi tạc trong lòng và không bao giờ quên. Đó cũng là gánh nặng khiến tớ phải cố gắng cứu chữa cho càng nhiều người càng tốt
Ông kể: "Sinh thời, ông nội và cha tớ luôn dặn dò con cháu là không được bỏ rơi nghề thuốc, cái nghề bần hàn nhưng cao quý, không được thấy người nghèo mà chê, thấy người giàu mà làm nhiệt tình... Làm nghề phải đặt chữ đức lên trên. Lời dạy này tớ luôn ghi tạc trong lòng và không bao giờ quên. Đó cũng là gánh nặng khiến tớ phải cố gắng cứu chữa cho càng nhiều người càng tốt